Hình phạt đã được quyết định, số phận đã điểm hồi chuông cuối cùng. Họ phải chết…
Được chết, hay bị giết? Thanh thản, hay day dứt?
“Cô sẽ lấy làm mừng mà thôi, khi ngày đó đến…”

Cuốn tiểu thuyết xuất sắc nhất của Agatha Christie.
Mình đã từng đọc Án mạng trên sông Nile (mình đã có một bài review cuốn này rồi), và từ đó mình biết đến cuốn Mười người da đen nhỏ này. Trước đó, mình chẳng hề biết đến, hay nghe nói đến bất cứ điều gì về tựa sách này, nhưng khi search trên Goodreads thì có đến tận hơn 800k lượt đánh giá với tỉ lệ là 4.26/5 sao (nếu là một tín đồ Goodreads bạn sẽ biết chỉ có những cuốn thuộc hàng đỉnh của đỉnh mới đạt đến những con số này). Và khi đọc xong, mình đã không thất vọng.
Xem thêm: Xóc đĩa online là gì? Sự khác biệt khi cược xóc đĩa tại Gemwin

Nghệ thuật dựng bối cảnh của Mười người da đen nhỏ rất hay. Có lẽ bạn cũng bắt gặp những chi tiết này không ít lần trong Conan, nhưng đối với thời điểm Agatha viết cuốn này (xuất bản lần đầu năm 1939) thì đây thật sự là bước đột phá trong lịch sử trinh thám thế giới (mà thực ra tác giả của bộ truyện Conan là Aoyama Gosho đã lấy cảm hứng rất nhiều từ các tác phẩm của bà). Đầu truyện, mọi thứ ta được biết về Đảo Chiến Binh đều từ những lời truyền miệng vô căn cứ. Tất cả về hòn đảo chỉ tóm gọn trong hai từ: bí ẩn. Và thật ra, đây là một nơi trình diễn tội ác ngoạn mục của kẻ sát nhân.
Xem thêm: Serie A 23/24 sắp bắt đầu? Gợi ý địa chỉ cá cược Serie A chuẩn chỉnh
Điều khiến chúng ta khó chịu khi đọc chính là không có gì là thật cả. Ảo giác mê hoặc từ những con mắt lườm lườm cừ chòng chọc nhìn nhau không dứt, tiếng rú trong đêm và tội ác, dường như mở ra màn kịch ngỡ như chọc cười, nhưng lại âm thầm chơi đùa với trí não trong khi ta lầm bầm không ngớt những lời buộc tội nhảm nhí như “X là hung thủ”. Cuốn sách trở nên dễ đọc chỉ khi ta không còn tí hoài nghi nào nữa, bởi dụng ý của Agatha đã treo lơ lửng trong những chi tiết rất nhỏ rồi. Hung thủ không còn quan trọng, mà tội ác mới là thứ chính yếu trong Mười người da đen nhỏ.
Điều khiến cuốn sách quyến rũ bao thế hệ độc giả thế giới không nằm trong cốt truyện hay tuyến nhân vật đa dạng, mà chính trong tâm lí của họ, những thứ mà họ đang vạch ra trong đầu. Những suy nghĩ đen tối nhất của con người được Agatha trình diễn qua những câu văn ngắn gọn dồn dập, với chút vị đắng từ quá khứ tội lỗi của họ. Mọi tiếng cười phát ra đều khiến ta kinh tởm.
Và đó là tất cả những gì mình muốn nói trong bài review này. Trong tương lai có thể mình sẽ bàn thêm về cuốn này, vì nó có rất nhiều khía cạnh thú vị để nói đến.
Bình luận