Review Giang Sơn Bất Hối Review Giang Sơn Bất Hối, Giang Sơn Bất Hối

Kiếp trước, Nhan Phá Nguyệt đã chịu đựng một cuộc sống khổ sở và đau đớn với căn bệnh ung thư khi còn quá trẻ. Vì đã trải qua một đời mất mát như vậy, Nhan Phá Nguyệt mới biết quý trọng mạng sống tới mức nào khi được xuyên không linh hồn về thời cổ đại, nhập thân vào một tiểu Phá Nguyệt chỉ mới mười ba tuổi.Bạn đang xem: Review giang sơn bất hối

Nhan Phá Nguyệt sống ở đó gần ba năm, cũng dần nhận thức được tình hình thời cổ đại, trong đó cô tiểu thư Phá Nguyệt luôn sống trong biệt viện, hàng ngày uống máu thú vật tươi và quanh năm nằm trên giường băng hàn, thể chất cực lạnh. Tưởng chừng như đó là bởi vì để chữa cho cô một căn bệnh hiểm nghèo nào đó, nhưng Nhan Phá Nguyệt dần phát hiện ra đó là âm mưu của Nhan Phác Tông, cha cô nhằm nuôi cô thành một người thuốc cùng ông ta luyện song tu, tăng cường tuổi thọ.

Bạn đang xem: Review Giang Sơn Bất Hối Review Giang Sơn Bất Hối, Giang Sơn Bất Hối

Sau khi đủ mười sáu tuổi, Nhan Phá Nguyệt được gả hờ cho Trần Tùy Nhạn, một tướng quân dưới trướng Nhan Phác Tông nhưng chẳng ngờ sau đó xảy ra biến cố, cô bị Tùy Nhạn bắt giữ đem ra giang hồ chạy trốn. Với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế phải luôn che giấu cùng cơ thể của một người thuốc quý giá, Phá Nguyệt bị vô số kẻ truy đuổi nhưng cũng gặp được lắm mối duyên lành.


Xem thêm: Vebo TV - Trang web xem bóng đá trực tuyến full HD

*

Thực ra khi đọc nửa đầu truyện này, sẽ có chút cảm giác nhầm lẫn tưởng rằng nam chính là Mộ Dung Trạm, khiến tôi bị hoang tưởng một hồi khá lâu mới vỡ lẽ ra nam chính là người khác – Bộ Thiên Hành. Cặp đôi chính được thể hiện phần tình cảm dành cho nhau khá tốt, chung quy là hợp rơ, hiểu nhau, hi sinh cho nhau rất nhiều, một số đoạn thực sự cảm động như đoạn cả hai cùng nhau vượt qua sa mạc tám ngày, dùng máu thịt của Thiên Hành để Phá Nguyệt trụ được (tuy có hơi kinh dị).

Xem thêm: Khám phá trang web tructiepbongda đẳng cấp và sang trọng

Nam phụ Mộ Dung Trạm xây dựng cũng không có gì đặc sắc, chung quy quá tốt, quá có tài, có đức độ, nhưng yêu đương si tình rồi đau khổ thì hơi nông lơi, nếu tác giả để anh ta là một người dứt khoát thì có khi sẽ thú vị hơn. Nam phụ thứ hai Nhan Phác Tông đúng chuẩn biến thái, đầu óc có vấn đề, làm đúng vai trò phản diện nhưng tình yêu dành cho Phá Nguyệt thì cũng chẳng được rõ ràng cho lắm.

Các nhân vật phụ như Đường Tam, Đường Thập Thất cũng khá đặc sắc. Tình huynh đệ giữa Bộ Thiên Hành và Mộ Dung Trạm cũng được thể hiện rất tốt, tạo nên một điểm sáng cho câu chuyện lâm li dài tập có phần nhàm chán này.

Có lẽ do là truyện cổ đại đầu tiên của Đinh Mặc nên giọng văn không thích ứng với không khí cổ trang, đôi chỗ còn khô cứng, vô cảm.